hôm qua ăn cỗ ở quê.
sau một loạt những món không quen thuộc với người thành phố ngoại trừ gà luộc và cô ca, mâm tôi được dành cho chút trứng rán từ mâm trẻ em bên cạnh.
trứng rán ăn rất ngon dù hình thức trông rất chán đời. để lâu nguội mà không bị mỡ.
bác tôi cũng ăn, dù mỗi lần ăn chỉ lấy đũa xe xẻ một tí ở viền ngoài – cái chỗ mà bình thường ăn trứng rán nó chỉ xem xém, và cũng chẳng đủ nhiều để thấy nó thực sự ngon.
bác không khảnh ăn đến thế, chắc chắn là còn xa mới khảnh ăn bằng tôi. nhưng sao một món ngon thế này mà bác lại ăn kiểu… như thế? mà còn rất nhiều, không phải để dành cho ai (thì vốn dĩ nó là “hàng thải” từ mâm trẻ con).
ăn được một lúc, tôi thấy vài hạt trăng trắng quanh các miếng trứng, lộ ra khi lấy đũa xẻ hay ấn nhẹ vào. không phải một vài mà là rất nhiều. nhưng nhìn không ra một cái gì hết.
“cái trắng trắng này là gì thế bác?”
“trứng kiến đấy con. đây là trứng rán trứng kiến.
đừng ghê quá. không phải trứng của mấy con kiến bình thường mình hay thấy đâu. kiến rừng ý.
không sao đâu, ăn ngon mà, cứ ăn đi”
uhm.
đang ăn ngon nghe chữ “kiến” phát là thôi.
tự dưng trong vòm miệng thấy ghê ghê, rợn rợn, cảm giác như có hàng chục con kiến đang bò khắp.
và nghĩ tới mùi của những con kiến hôi, mỗi khi vô tình ăn một miếng trái cây và cắn nhầm dù chỉ một con thôi. kinh thôi rồi.
chịu không ăn được nữa. kiến rừng hay kiến ta thì cũng thế thôi.
thà mình không biết.
viết từ facebook. 3/5/2025.